tôi ko trách tạo hóa, càng ko trách bố mẹ, vì bố mẹ rất hạnh phúc, vui sướng khi tôi chào đời, tôi chỉ trách mình đã k mang lại niềm hạnh phúc trọn vẹn cho bố mẹ..
tôi hận, đời sao quá bạc như vôi..
quá khứ tôi đã đi qua, hiện tại tôi đang bế tắc, còn tương lai tôi sẽ đi về đâu???
cảm giác trong tôi lúc này thật lẫn lộn, tủi thân, nhục nhã đan xen vs tuyệt vọng...
một gia đình k còn trọn vẹn là nỗi đau khắc sâu trong lòng tôi, có ai biết rằng, lúc đau buồn, nhận đc lời an ủi, quan tâm of ng khác là cả một sự khích lệ, nhưng vs tôi, đó lại là một nỗi đau, vì all đều là giả dối, giả dối mà thôi.
một quá khứ lầm lỗi, một kiếp bán thân xác nhục nhã vs người đời, ai thương tôi, hay chính xác là ai dám yêu tôi, tôi cô độc trong cuộc sống, lạnh lẽo trong căn phòng trống chỉ tôi vs tôi..
và rồi, đời tôi sẽ đi về đâu?? về đâu khi lúc nào tôi cũng sống trong sợ hãi, sống trong lo lắng. tôi sợ một ngày nào đó gia đình sẽ một lần ..a dậy sống khi biết tôi là một thằng đồng tính, sợ sự xa lánh of bạn bè khi biết tôi là một thằng đi làm đĩ... sợ, tôi sợ nhiều thứ...
rồi tôi sẽ đi về đâu để được một cuộc sống bình yên trong tâm hồn..
































Trả lời kèm Trích dẫn
