Rốt cuộc cũng đi đến quyết định này,dù ai nói gì em cũng ko màng đến,em biết tất cả thật ko dễ dàng,trái tim em luôn cố thuyết phục chính mình,chỉ sợ nhất là điều bỗng nhiên anh muốn từ bỏ.
.... yêu thật sự rất cần dũng khí để đối diện với tất cả thị phi,chỉ cần ánh mắt luôn kiên định,thì .... yêu của em sẽ trở nên có ý nghĩa…
Và em sẽ nói với anh rằng em sẽ ko đi đâu,anh là người đàn ông tốt nhất mà em biết..em sẽ ko bao giờ rời .a anh..ko bao giờ..
Mặc dù đây là 1 thời khắc khó khăn,nhưng ko bao giờ…ko thể nào….vì chúng ta có cùng 1 ko gian,cùng 1 thời gian,chúng ta có cùng 1 ý nghỉ..khi thời gian trôi qua ta lại có nhiều điều để sẻ ...a…..
Ko…ko…ko…em sẽ ko thức dậy vào sang mai để phát hiện ra ko còn ai ..a..anh yêu,em ko thể nào sống thiếu anh,ko thể nào? Anh thấy ko? Ko thể nào?
Có thể phá núi,kêu la và gào thét,anh có thể nói những gì anh muốn,em ko đi đâu hết..anh có thể ngăn song,.ô đẩy,đập ..nh và tiêu diệt nhưng cuối cùng em cũng ko rời .a anh đâu,ko thể nào .a anh
Thật ..ng tiếc.hạnh phúc ko dễ gì đạt được,vậy tại sao anh cứ từ chối,ko dám yêu thật sự..?
Con diều có gió,cá heo có biển…nhưng tại sao sự tồn tại của em lại đơn độc
John lee,08_10_2010