(Viết tặng ấy như một thư .... không gửi!)

Khi người ta đọc câu chuyện này thì chắc hẳn người ta đã biết được kết cục của nó. Một kết cục mà cả em, anh và cô ấy cũng không hề nghĩ đến. Em vui sướng và chìm đắm trong những ân cần hạnh phúc mà anh dành cho em. Em chỉ mong được thầm lặng như thế. Còn cô ấy – một cô ... đầy đủ nghị lực và mạnh mẽ - sẽ rất hạnh phúc. Cuộc sống sẽ hằng ngày tiếp diễn và hạnh phúc của em, của anh và của cô ấy sẽ mỗi ngày một lớn. Mỗi chúng ta sẽ yêu quí cuộc sống của mình hơn. Anh nhỉ?

Cái ngày mà lần đầu tiên gặp nhau, anh đã đặt ấn cho em một chức danh. Cái chức danh ấy bây giờ em vẫn mong rằng ai đó sẽ gọi em như anh đã gọi. “Nhóc”. Anh gặp Nhóc tại một khu công viên, khi Nhóc đang thao thao bất tuyệt trình bày với những khách hàng qua lại về một sản phẩm mà công ty Nhóc làm thêm sản .uất ra. Anh nhìn Nhóc từ lúc Nhóc bắt đầu nói đến lúc Nhóc dừng. Chắc tại khả năng trình diễn của Nhóc quá cuốn hút hay là nhìn Nhóc có vẻ gì ngây thơ nhỉ? Thật khó hiểu. Thỉnh thoảng thì Nhóc cũng liếc nhìn .ung quanh vì Nhóc linh cảm rằng có một ai đó đang rậm rình quan sát Nhóc. Nhóc cảm thấy tim mình đập dồn dập và náo loạn hơn lúc nào hết.Trong đầu Nhóc nghĩ rằng, ai đó sẽ dùng súng và bắn ngay tim Nhóc một phát để Nhóc chết đứ đừ đự. Linh cảm ấy càng ngày càng gần khi anh tiến đến và hỏi Nhóc về thông tin sản phẩm.Ban đầu thì Nhóc cứ giới thiệu với anh như một vị khách hàng. Nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt anh, Nhóc cảm thấy là anh không chú tâm đến những gì mà Nhóc đang nói mà cứ nhìn chằm chằm vào Nhóc. Lần đầu tiên Nhóc biết ngượng, lần đầu tiên Nhóc cảm thấy là mình không làm tròn nhiệm vụ với khách hàng. Tim run, tay chân cũng run, mắt Nhóc nhìn anh cũng bắt đầu run run. Anh ập đến như một viên đạn vô hình bắn vào tim Nhóc. Thật khủng khiếp! Anh bắt đầu lên tiếng sau những run run của Nhóc:
_Nhóc! Còn thông tin nào ngoài những cái mà Nhóc đã giới thiệu cho khách hàng không? Anh muốn đặt mua một cái.
Nhóc bắt đầu trấn tỉnh mình và dõng dạt:
_Cảm ơn quí khách đã quan tâm đến sản phẩm của chúng tôi. Qúi khách có thể đặt mua hàng và cho chúng tôi biết về thông tin khách hàng. Chúng tôi có thể mang hàng trực tiếp đến cho quí khách và dịch vụ này hoàn toàn miễn phí ạ.
Anh bắt đầu cười trong đôi mắt, rồi cái cười hiện lên trên môi. Một cái cười như kiểu khây khẩy để làm Nhóc chết đứ đừ đự thêm một lần ..a. Anh đưa ra những thông tin khách hàng cho Nhóc một cách chính .ác và thật ... tiết. Rồi anh quay đi, không quên cười một cái khây khẩy ..a với Nhóc. Nhóc chẳng thèm quan tâm đâu anh ạ. Vì hằng ngày Nhóc gặp biết bao nhiêu người cũng như anh.Thật ra nói thế thôi nhưng Nhóc đã chết ngay lần đầu tiên gặp người như anh. Nhóc thu dọn sản phẩm và rời cái địa điểm .em như nơi hẹn hò đầu tiên của anh và Nhóc. Nhóc về nhà và ngủ một giấc ngon lành vì mệt mỏi và chẳng thiết nghĩ điều gì! Lần đó là lần duy nhất Nhóc không hề nhớ anh.

Buổi ...ều hôm sau, Nhóc lại làm việc tại một địa điểm khác. Khi Nhóc lật cái thông tin khách hàng ra để kiểm tra lại thì bất chợt Nhóc nhìn thấy tên anh, địa chỉ nhà anh, và thông tin làm Nhóc chú ý nhiều nhất là số điện thoại. Một người đàn ông lịch thiệp và hào phóng như anh mà lại dùng cái số điện thoại chắc chỉ có anh và Nhóc nhớ vì các con số chẳng có hệ thống gì để dễ dàng nhớ cả. Điều này làm Nhóc băng khoăn. Nhóc quyết tâm nhớ cái số này từ hôm đấy.
Buổi tối hôm ấy, Nhóc về nhà. Tự dưng trong đầu Nhóc lại hiện lên cái số ấy. Nhóc chủ động nhắn tin. Nhưng thực sự Nhóc chẳng biết sẽ nhắn cái gì. Chợt Nhóc nhớ ra rằng đây là vị khách hàng đặc biệt và hào phóng. Nhóc nhắn tin. Một tin nhắn hỏi để biết khách hàng có còn muốn sử dụng sản phẩm của mình không. Một tin nhắn trả lời chẳng liên quan đến câu hỏi, rồi thêm vài lời vu vơ. Một câu trả lời lại khách hàng cũng vu vơ, và kèm theo những thông tin .a dần sản phẩm. Lại một tin nhắn khác. Tin nhắn nối tiếp tin nhắn.Và thế là Nhóc và anh hiểu ra nhau. Đêm ấy, Nhóc không tài nào ngủ ngon được vì điện thoại của Nhóc rin rin liên tục và Nhóc tổng hợp gần 72 tin nhắn.
Chắc anh cũng hiểu Nhóc hồi hộp và chờ đợi gặp lại anh như thế nào? Nhóc cũng biết là anh và Nhóc đã phải lòng nhau. Vì cái lần đầu tiên anh đã bắn đạn vô hình vào tim nhóc. Nhóc không ngày nào không hỏi anh những chuyện vu vơ và anh cũng trả lời bằng những cách thẫn thơ thẫn thờ mà anh nghĩ ra để làm Nhóc thấy được rằng: “Anh đã yêu Nhóc!”. Một ngày qua đi là một ngày Nhóc tăng độ nhớ anh lên một nấc. Chắc cũng như cái phim “Nấc thang lên thiên đường” ý anh nhỉ, cái nhớ cứ .ếp bậc thang để em đi và đến một ngày nào đó sẽ thấy anh hạnh phúc cùng Nhóc nơi thiên đường.

“Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến” – anh hay thường bảo với Nhóc như thế - Và giờ đây cái chuyện ấy đã đến. Cái chuyện mà gần như buộc em, anh và cô ấy phải dằn vặt nhau. Anh báo với Nhóc: “Tháng sau anh cưới vợ, nhưng e đừng rời .a anh nhé Nhóc. Em là người anh thương yêu và bố mẹ cũng là người anh quí mến. Hiểu cho anh Nhóc nhé”. Thật ra thì Nhóc cũng muốn khóc ngay lúc đấy anh ạ. Nhưng làm sao mà em khóc được. Vì “chuyện gì đến thì cũng sẽ đến”. Sau khi nói .ong với Nhóc những lời tâm .... thật lòng anh, anh đã quay đi chỗ khác để lại mình Nhóc nhìn về một hướng mà trước đây anh cùng Nhóc nhìn. Có lẽ thế cũng tốt – Nhóc nghĩ. Nhóc quay sang anh rồi ôm sau lưng anh, Nhóc thơm thơm mấy cái ở lưng rồi Nhóc cạp vào bả vai anh một cái. “Đau không anh?”. Anh im lặng không nói gì. Nhóc lần lần cái mũi lên cổ anh rồi thơm vào cổ và bất chợt Nhóc dùng miệng cắn thêm một phát ở cổ. Nhóc biết anh đau lắm nhưng làm sao anh nói ra được khi người anh yêu thể hiện sự âu yếm đối với mình. Anh không động tĩnh gì thêm. Và Nhóc cũng muốn anh hiểu rằng. Nhóc cũng như anh – đau nhưng Nhóc sẽ không nói gì đâu. Cả đêm ấy, Nhóc ôm anh và lặng thinh như kiểu “Đầu súng trăng treo”. Lãng mạn và quyến luyến anh nhỉ?

Tuần sau, anh đến nhà Nhóc. Trên tay cầm một cái hộp. Nhóc vừa bước ra mở cửa thì anh đã lầm lầm tiến thẳng vào phòng của Nhóc. Anh đưa cho Nhóc .em cái Album cưới của anh. Nhóc chỉ biết cười khây khẩy như cái lần đầu tiên anh gặp Nhóc và anh cười. “Cô ấy .inh anh nhỉ?” “Cô ấy trông duyên lắm.” “Ảnh cưới đẹp quá, chắc lúc chụp anh và cô ấy hạnh phúc lắm” “Cô ấy là người thế nào hả anh?”….Anh bỏ mặc Nhóc với những câu hỏi tự trả lời. Anh bước ra cửa sổ và đứng nhìn. Nhóc biết rằng anh không vui gì lắm. Nhưng anh ơi! Nhóc biết làm thế nào đây? Trong lòng Nhóc còn chết lặng hơn nhiều anh ạ. Nhóc muốn khóc, muốn đập phá, muốn hét oan oan lên. Nhóc muốn đứng nói thao thao bất tuyệt như lúc trình bày sản phẩm để chẳng phải nghĩ ngợi gì. Nhóc muốn oán hận anh vì đã bắn viên đạn vô hình kia vào Nhóc. Nhóc muốn…và muốn nhiều thứ anh ạ. Nhưng Nhóc không thể nào làm được việc gì ngoài cái việc lật đi lật lại mấy tấm ảnh trong album cưới rồi cười và nói những lời hạnh phúc với anh. Tuần sau anh sẽ cưới, và Nhóc mong anh sẽ hạnh phúc. “Nhóc sẽ làm phụ rể cho anh nhé” “Nếu được thì Nhóc sẽ dùng cái tài hùng biện của mình làm MC cho buổi lễ cưới của anh”…Mọi suy nghĩ lúc này của Nhóc đều dành cho hạnh phúc của anh. Và chỉ duy nhất một điều Nhóc không thể trình bày ra được là : “Nhóc yêu anh”

Tuần sau ..a, anh trở lại. Anh trở lại lần này với vẻ mặt lầm lầm hơn lần trước. Sao anh lại đến chứ? Đến để làm gì chứ? Đến chỉ để làm cho Nhóc thấy mình là một con sâu đang chờ lột .ác. Quyến luyến cái vỏ bọc của mình nhưng đành phải rời .a nó. Lần này anh đến cầm trên tay cái thiếp cưới. Anh đưa cho Nhóc. Nhóc không đọc và đặt lên bàn. Nhóc hỏi: “Mọi thứ đã .ong hết rồi chứ anh?”. “.ong”. Anh trả lời một cách nhạt nhẽo và vô vị. Rồi anh lại bước ra cửa sổ đứng nhìn. Nhóc thực sự lúng túng không biết làm gì hơn. “Nhóc sẽ đến anh ạ” “.ong”. “Nhóc sẽ làm phụ rể cho anh” “.ong”. “Hay là Nhóc sẽ làm MC cho buổi lễ cưới” “.ong”. Nhóc bắt đầu thấy bực – “.ong”. Anh quay sang nhìn Nhóc rồi cười khây khẩy. Nhóc .in anh đấy. Đừng có gợi lại những gì Nhóc đã cố cho qua. .in anh một lần ..a.Nhưng dường như anh không hiểu hay sao ấy. Anh vẫn cứ cười, và tiến lại gần Nhóc như cái lần đầu tiên anh tiến đến. Nhóc thấy run run và sợ. Anh ôm lấy Nhóc rồi cả hai nằm lăn ra giường. Nhóc sao có thể cưỡng lại được việc mà anh sắp làm. Anh siết chặt Nhóc. “Anh yêu Nhóc!” Sao lần thỏ thẻ này mình cảm thấy khác lạ vậy nhỉ? Những lần trước anh đều làm Nhóc vui lắm. Nhưng đến lần này thì không thế, mà Nhóc cảm thấy có điều gì đó là lạ đến đau nhói. Anh thỏ thẻ thêm vài lời yêu thương. Rồi như anh nói “chuyện gì đến sẽ đến”.
Anh ôm Nhóc vào lòng và thỏ thẻ. “Nhóc ơi, anh không thể .a Nhóc được.Anh yêu Nhóc lắm Nhóc à.” “.in anh”.Nhóc đã cố rướn cái hơi cuối cùng của mình để .in anh đừng thỏ thẻ bên tai Nhóc ..a. Nhưng hình như sự cố gắng ấy không lay chuyển được anh.
Anh siết chặt Nhóc trong lòng anh. “Hôm qua anh đã thú nhận với cô ấy về cuộc sống của anh rồi. Cô ấy cười và ôm anh như cái lần em ôm sau lưng anh ý. Cô ấy chúc anh hạnh phúc. Nhóc ơi! Anh yêu Nhóc”.Hình như tai Nhóc bị điếc hay sao anh ạ.Nhóc không tin những điều anh vừa bảo.Nhóc thấy lạ lùng thêm lần ..a. “Nhóc muốn khóc, muốn đập phá, muốn hét oan oan lên. Nhóc muốn đứng nói thao thao bất tuyệt như lúc trình bày sản phẩm để chẳng phải nghĩ ngợi gì. Nhóc muốn cảm ơn anh vì đã bắn viên đạn vô hình kia vào Nhóc. Nhóc muốn…và muốn nhiều thứ anh ạ”. Nhóc không muốn ..p trả lời anh một điều gì ..a vào lúc này. Duy chỉ có một điều trong suy nghĩ Nhóc: “Nhóc yêu anh!”.

Và rồi cuộc sống của em, của anh và của cô ấy vẫn tiếp diễn.Hạnh phúc của em, của anh và của cô ấy sẽ mỗi ngày một lớn. Mỗi chúng ta sẽ yêu quí cuộc sống của mình hơn. Cô ấy sẽ hạnh phúc và vui vẻ hơn vì cô ấy là một cô ... mạnh mẽ. Cô ấy chắc vẫn yêu thương anh và cầu chúc anh hạnh phúc. Còn Nhóc, ngay bây giờ Nhóc sẽ thao thao bất tuyệt để cảm ơn cuộc sống mang những điều lạ lùng đến với Nhóc. Cảm ơn những gì mà anh đã mang đến cho Nhóc. Cảm ơn cả cô ấy đã dành riêng anh cho Nhóc. Nhóc cảm ơn và hơn thế ..a. Và giờ đây, Nhóc biết thêm một điều ..a. Mỗi khi anh mệt mỏi và đau buồn, anh chỉ muốn ôm Nhóc và thỏ thẻ với Nhóc.Tâm .... với Nhóc những lời “chuyện gì đến sẽ đến”.Thật là hạnh phúc.Anh ạ! Hãy cứ yên tâm anh nhé vì…Nhóc yêu anh!