Cuộc sống là muôn vàn ngã rẽ, đôi khi ta lại chệnh hướng đi theo một ngã rẽ khác không phải dành cho mình để rồi vấp ngã đâu đớn... muốn quay lại nhưng đã quá trễ....
Chán nãn, hụt hẫng, buông xuôi... bao nhiêu cảm giác tồi tệ kéo đến ví như cả tẳng .. lớn đang đè nặng lên người mình.... Cố gắng cuối cùng cũng đứng dậy được nhưng sao vần còn đâu quá, đâu vì vết lương do tảng .. kia quá nặng hay đâu vì sự thật đã không còn anh bên cạnh lúc này để được nghe câu nói quen thuộc "em giỏi lắm, cố lên nhé...!" Ừ thì giỏi đó nhưng cuộc sống mà, phải học cách tự đứng dậy thôi.... em đã đứng dậy được rồi đó mà sao anh không ở đây để biết em đã cố gắng như thế nào... chắc như thế vẫ chưa đủ anh nhỉ, phải học thêm một thứ ..a.... học cách để quên anh...!
Những ...ều mưa thế này trách sao được khi kí ức lại ùa về trong vô thức...... nỗi đâu như dịu lại nhờ những giọt mưa kia chăng....
Nơi đó anh hạnh phúc nhé!