Gữi 1 người..... đã xa.....
Giờ đây..
trên đoạn đường vắng... mà ngày nào nó va người cùng đi với nhau....
sao giờ đây nó cảm thấy lạnh lẻo và cô đơn quá....
nó nhớ người.....
người ra đi mà không nói với nó lời từ biệt...
và giờ nó biết rằng.. hiện giờ và bây giờ người đã đi thật xa...
thật xa đối với nó.... người sẽ đi đến một chân trời mới..
một chân trời mà không có nó....
chỉ một mình người bước đi...
nó nhớ người....
nhớ rất nhìu...
nhớ những lần đi ăn chung...
nhớ những lần đi chơi chung...
nhớ những lần và mỗi buỗi sáng người hay gọi điện cho nó zậy mỗi buỗi sáng...
nhớ mỗi buỗi tối người hay gọi điện và kêu nó ngũ sớm...
nó quen người.. và chưa bik rằng nó đã yêu người từ lúc nào...
giờ nó muốn ngủ...
ngủ thật nhìu đễ kiếm người trong giấc mơ của nó...
nhưng vẫn không tìm thấy người...
người đã đi xa nó tận chân trời xa xôi nào đó...
giờ đây và kể về sau ..a nó cũng bik rằng mãi mãi sẽ không gặp dc người ..a....
nhìn người ra đi mà nó dường như chết đứng...
nó không rơi được giọt nước mắt nào....
nhưng qua ngày sau.. nó nhớ người...
nó nhìn cai điện thoại..
không thấy bất cứ tin nhắn hay là cuộc gọi nào của người..
nó chợt nhớ lại rằng người đã ra đi mãi mãi rồi...
trong lòng nó đau nhói..
một vết thương thật lớn mà nó cũng không bik là vết thương đó lớn cỡ nào....
giờ đi đâu.. về đâu.. nó củng chỉ muốn gặp người...
nó bik chứ..
no bik viết những lời này người cũng không đọc được..
vì người đã mật trong một cơn đột quỵ..
nó vẫn không thể nào quên được....
nó muốn hét thật to lên...
rằng nó nhớ và yêu người nhìu đến như thế nào.............