Là khoảng cách mà không thể níu kéo.
Một ánh mắt, một cái nắm tay ngọt ngào.
Tại sao khi .ưa không nắm thật chặt, buông ra giữa chừng, để bây giờ phải hối tiếc.
Ngồi cùng lớp, cùng 1 tổ, thậm chí cùng 1 bàn nhưng ánh mắt không trìu mến như ngày .ưa ..a. Dù đó chỉ là .... bạn nhưng thật sự hạnh phúc.
Thật là hụt hẫng khi không còn người bạn này, người dưng cũng không thể làm được, làm kẻ thù thì tốt hơn hay sao.?
Có lẽ nào phải quên đi....
Quên đi để bước tiếp, bước đi lạc lõng vào trời đêm một mình. Nhà cậu k giàu, ăn cơm đạm, nhìn nhau ăn, vui biết mấy. Bây giờ, mỗi lần ăn Chocolate là lại khóc, khóc không phải vì Chocolate đắng mà vì lại nhớ chuyện .ưa, một vết thương lòng thật đau. Nhìn cậu ăn, muốn bọp mũi, vui ơi là vui...
Rồi một ngày…
Sự nhỏ nhen…
Đã giết chết .... bạn.
Sai thật rồi.