Một buổi tối tĩnh lặng đầu mùa đông!Hà nội se se lạnh trong buổi sớm mùa đông!mấy tháng trước còn là cái nóng hầm hập,cái nóng như đổ lửa ngoài bắc,rồi những cơn mưa như trút nước trong sài gòn!anh thương yêu,chắc chỉ mình anh mới hiểu điều đó.e mong anh sẽ đọc bài viết này.từ lúc chúng ta không còn gặp lại nhau tháng 6/2013 rồi phải không anh.Anh có nhớ lúc e về nhà mẹ anh đưa cho em lọ mắm không!Em vui và cảm động biết chừng nào,mặc dù nó chả ..ng giá.mình quen nhau trong hoàn cảnh e đi làm ...,một công việc thấp hèn,ngày truoc e cũng khinh những người đó,nhưng bây giờ mình có khác nào họ.Ra truong .in những công việc vớ vẩn,e vẫn cố gắng lao động làm những công việc đúng voi sức của mình.nhà mình thuộc dạng nghèo ở hà nội phải cố gắng thôi.dù mình có chết cũng không bao giờ,nhưng bản thân mình không làm đc vì muốn kiếm tiền nhanh,vì muốn không mất quá nhiều sức lđ e đã ...làm callboy.và rồi duyên số đã cho e đc gặp anh.e nhớ như in về anh,giọng nói trầm ấm.Anh nghèo nhưng tâm hồn anh mộc mạc,chân thành,anh hơi gia trưởng với vợ con,nhưng ngoài ra anh là nguoi cha tốt.em nhớ mãi câu nói của anh"em yêu,hôm nay anh đc sếp thưởng cho 1 triệu ngoài lương ra,thế là lại có chút tiền rồi em ạ".Anh có nhớ buổi tối mình đèo nhau trên con phố khương trung trên ...ếc .e rs. đỏ.rồi 1 lần anh về quê mẹ em,buổi sáng chúng minh đi ăn và anh lại về,anh đưa cho e tiền thay .ích .e!!một biến cố,biến cố đến với em.vì sự sợ hãi,vì sự hèn hạ,vì không muốn gđ biết!!Sau này e đã phải trả giá đắt,em biết anh đau khổ vô cùng đau khổ.em sai,là e đã sai.Em đi vào miền nam,voi tầm bằng tốt nghiệp loại tbinh khá cộng với sự thờ ơ của họ hàng,may mắn e .in vào làm đc thu ngân trong 1 nhà hàng lớn ở quận thủ đức ,thời gian đó nỗi nhớ anh như vơi đi.3 tháng nhà hàng đóng cửa do ông chủ cờ bạc vỡ nợ,e .in vào làm 1 công ty gas nhưng do 1 lần sơ suất e đã bị lừa lấy mất 1 số hàng và bị thôi việc phải bồi thuong.ngoài hn đã chật hẹp bon chen nhưng trong sài gòn có lẽ con ng ta càng trong guồng quay,móc túi cướp giật đan .en tốt .ấu... Trở về hn,mọi thứ với e như kẻ mất phương hướng,bây h tất cả có vẻ tồi tệ hơn.Em .in đi làm 1 số chỗ ng chỗ bắt đặt cọc chỗ thì thử việc.Vậy là e lại bán cái vốn tự có,lúc đó nỗi nhớ anh vẫn còn nhưng không gào thét,rít gầm như hồi trong nam mà khắc khoải,đứt quãng,đứt quãng như những cuộn nấc nghẹn ngào.rồi 1 lần bất chợt 1 cuộc đt gọi đến,e đang đi voi ng ta ngoài hải phòng nên tắt máy!!!Anh,tâm hồn e như vỡ làm đôi,anh có biết lúc đó e muốn tới bên anh và gào thật to nhưng...cái sự thiếu can đảm đã làm e không thể...Anh,e không .ứng ..ng với anh,a hãy quên em đi,con phố nguyễn tuân,3 lần e đứng đó và 2 lần e nhìn thấy anh nhưng lưỡi e như níu lại,nuoc mắt như dâng đầy con tim khối óc,mày mày không .ứng ..ng với ty của anh ý,mày không .ứng đâu.Sao tôi vẫn yêu anh mà tôi không thể nói thành lời,tôi cố để anh ghét tôi,cố để anh quên tôi.có lần tôi đã tới thì lại không gặp đc anh.đó là cái ngày can đảm nhất của em!!!!Anh ,e vẫn còn yêu anh,thương anh lắm nhưng e sẽ mãi và vẫn mãi không .ứng ..ng với anh,e vẫn mãi chỉ là 1 đứa callboy cho thiên hạ giày .éo vì tiền.Em vấn mãi yêu anh,chôn vùi e như lần anh ném mặt dây chuyền kỷ niệm của ta,nhớ anh trong làn gió lành lạnh.......... Hà Nội 8/11/2014